Phải trải qua nhiều biến cố, để những biến cố bào mòn hết những gai góc trong lòng, người ta mới bắt đầu sống bình thản được.
Phải đi qua những con đường phố thị tấp nập, mới thấy lòng bình thản khi được ngồi nhìn con đường mòn nhỏ chạy quanh đồi, chỉ vài hôm vắng bước chân người qua lũ cỏ dại đã tràn ra che kín lối.
Phải bao năm bôn ba giữa chốn phù hoa, mới thấy lòng bình thản khi được ngồi ăn một đĩa rau rừng.
Phải lắng nghe bao chuyện thị phi của cuộc đời, mới thấy lòng bình thản khi nghe tiếng con suối nhỏ trước nhà nước đã về tràn bờ.
Phải đi qua những cơn mưa nơi đường trần, ướt áo, mới thấy lòng bình thản giữa một ngày mưa về mờ núi, đốt một thỏi trầm, đọc một trang kinh.
Ta đã về đây, làm một ngôi nhà nhỏ cuối thôn, bên cạnh dãy núi nghìn năm bình thản, giữa những mùa trăng, giữa những hoa dại.
Chọn cho mình hạnh phúc bé nhỏ, như một câu kinh, vừa vặn trong lòng một bàn tay.
Sài Gòn đất chật người đông, giữa cái ồn ào náo nhiệt vẫn còn có 1 nơi yên ả và nhẹ nhàng lắm quý vị...ở đây chỉ có ăn chay...uống trà...tập yoga...thiền với chuông...
Nếu bạn ko tin thì ghé thử nhé...
Sài Gòn...
Khâm Thiên Môn
Dương Đạt.