TÁCH TRÀ VÀ CÂU CHUYỆN HƯƠNG VỊ QUÊ HƯƠNG
Chiều dần buông...Thời gian cứ nhẹ nhàng lướt qua, có khi chưa kịp ngẩng mặt nhìn trời thì ánh đèn đường vàng vọt đã hiển hiện. Bình trà ủ mang theo từ nhà khi sáng đã cạn, chỉ còn ít xác trà nơi đáy cốc. Bếp nhà bên khói bay nhè nhẹ, mùi rau củ quả xào thơm lựng, khiến mọi tâm tư chỉ còn hướng về "nhà mình".
Bạn xa email hỏi "có đi du lịch không?". Ngần ngừ, ngắm những cúc vàng, những thạch thảo tím ở hàng hoa ven đường, định bụng sẽ trả lời: chưa đi được, nhưng đã nghe một bầu trời "mùi vị" quê hương ta tươi đẹp.
Những vòng bánh xe chầm chậm quay...
Ấy là mùi thơm lúa chín trên những thửa ruộng bậc thang Tây Bắc. Cái mùi thiên nhiên đầy nắng, gió hoang sơ say lòng người.
Ấy là mùi gió ướp hương hoa sữa nơi Hà Nội phố, mùi lá vàng xào xạc trên những vỉa hè có hai hàng cây, "mùi cốm xanh về thơm bàn tay nhỏ" (*) nữa.
Thoảng đâu đây vị mằn mặn của biển miền Trung theo từng cơn gió mơn man. Chiều dần buông, lặng ngắm biển và mưa thong thả những giọt buồn.
Tới cao nguyên rồi, nơi thị trấn nhỏ bắt đầu nhuốm màu vàng của dã quỳ. Chút hoang sơ ấy dịu dàng len lỏi, đưa mùi bàng bạc của cao nguyên vào hồn lữ khách.
Giã từ vùng đất thấm đẫm nét lãng đãng ru hồn người, về với phương Nam nơi mới rần rần ồn ã đó rồi thoắt cái thật tĩnh lặng, khi ta ngắm mặt trời dần lặn từ phía xa. Đâu đó vọng lại tiếng leng keng của những chiếc xe kem thời thượng, kem đậu đỏ, kem trà xanh thơm mát gợi nhớ que kem đá hình chữ nhật thuở nào (ăn vào chỉ toàn đá với ít phẩm màu, và đường, mà sao nhớ lâu đến vậy).
Cơn mưa gần cuối mùa ào ạt tới. Tiếng mưa rơi ồn ã mái tôn. Hiếm hoi lắm mới thấy những giọt nước mưa chảy từ mái lá. Cái mùi nước mưa ấy, ai ở "nhà quê" ắt hẳn chưa quên: nước mưa được hứng vào những chiếc lu, khạp to (dùng để trữ nước), để lắng rồi dùng. Buổi chiều về, múc nước mưa tắm gội, nghe cái mùi bình yên len lén quyện quanh người. Rồi sớm mai ra, múc gáo nước mưa mát lành, đun ấm nước pha trà. Thế là có bình trà để trong ấm tích, thong thả chờ mặt trời lên, nghe tiếng đời đi không vội.
Những hôm gần Tết, nhà đổ bánh thuẫn, thứ bánh "bông lan" dân dã ngọt bùi mà chẳng có cao lương mỹ vị nào có thể làm nhạt đi mùi vị ấy. Vị ngọt của bánh bớt gắt khi ta khẽ nhấp một ngụm trà ấm nóng, nghe phảng phất những dư vị cuộc sống ngoài kia.
Giờ chắc đâu còn ai pha trà bằng nước mưa nhỉ. Đọc đâu đó thông tin người Hàn Quốc họ pha trà bằng nước suối để giữ mùi vị trà tinh khiết. Còn ta, ấm trà dẫu được đun bằng loại nước nào và với trà gì thì cũng luôn vẹn nguyên cái mùi vị thân thương đi cùng năm tháng. Ta mang trà đến cho người này, người nọ và chia sẻ với họ những câu chuyện đi cùng tháng năm.
Vậy đó...một tách trà thôi nhưng mang trọn mùi vị quê hương. Cái mùi vị yêu thương không ngào ngạt nhưng dịu dàng tha thiết không lẫn vào đâu được. Dù mai này có đi muôn phương hay ngược xuôi trên vạn nẻo đường, lòng vẫn rưng rưng câu lục bát "Ta đi ta nhớ quê nhà...", và ta nhớ lắm, nhớ để hiểu một điều thiêng liêng nhất:" Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi. Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nỗi... thành người".